SEN TRẮNG Sống ở bùn đen vẫn rạng ngời Soi cùng tuế nguyệt giữa đầm khơi Bên dòng cõi ảo nào nhơ mặt Giữa chốn phù sinh chẳng thẹn đời Dẫu cảnh phong trần cơn ấm lạnh Đâu vì sự sống nỗi đầy vơi Thanh bần thủ phận càng khoe sắc Cát bụi thời gian dẫu đổi dời. Liêu Đình Tự
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét