Thứ Ba, ngày 22 tháng 3 năm 2016
PHONG LAN
Ở chốn thâm sơn suối Đá Hàn
Có loài vương dã gọi là lan
Một thời xuân sắc trao duyên thắm
Nửa kiếp hồng nhan gửi gió ngàn
Khép chặt đời hoa sương tuyết phủ
Chôn vùi dáng ngọc phấn hương tàn
Trăm năm hương lửa chưa tròn mộng
Thầm trách ai kia chẳng ngỡ ngàng.
(*).Chuyện viết về cuộc tình của một thiếu nữ đang thời xuân mộng hương sắc mỹ miều, bị dang dở cuộc tình nên bỏ vào chùa nương nhờ cõi Phật;để lại sau lưng bao lời thầm tiếc cho một nữ tuyệt sắc giai nhân!
Liêu Đình Tự
VUI HỌA :
THẨM MỸ HẬN
Nuôi mộng em sang mãi xứ Hàn
Nâng tầm nhan sắc tựa nhành lan
Không e vàng bạc bay bao miếng
Chẳng tiếc đô la tốn bộn ngàn
Tưởng xẽ nên tiên, nên diễm tuyệt
Ngờ đâu hóa cú, hóa điêu tàn
Thôi, thôi… hạnh phúc xa tầm với
Chả có chàng nao chịu…ngó ngàng !
CAO BỒI GIÀ
17-03-2016
ĐỒNG HỌA :
CHIỀU TRÊN BẾN VẮNG
Ráng đỏ chiều hôm nhuộm bến Hàn
Sông buồn mờ ảo vệt sương lan
Thuyền trôi ẩn hiện trong mây khói
Bóng đổ lung linh giữa sóng ngàn
Đến tận nơi xa, miền gió lặng ?
Hay về bên ấy, chỗ trăng tàn ?
Cho ta nhắn hỏi người năm cũ
Sao nỡ quay đi chẳng ngó ngàng ?!...
Sông Thu
CÙNG HỌA :
NHÁNH LAN RỪNG
Thầm đơm tiết giá buổi đông hàn
Để ngọc theo ngà,quạnh bóng lan
Hết phút đầu tiên hòa ánh nguyệt
Rồi giây tận cuối quyện hương ngàn
Chiều qua lặng lẽ sương mờ phủ
Tháng lụn lìm im nhật xế tàn
Chẳng nở vì ai ngời mắt đón
Hoa rơi trong ngỡ,rụng trong ngàng !
Lý Đức Quỳnh
TIẾP HỌA :
HOA PHONG LAN
(Họa bốn vần)
Hôm ấy dường như tiết đại hàn
Theo em đi “cưới” một Nàng Lan
“Đai trâu ngọc điểm” thuần gien núi
“Hoàng thảo long tu” đậm nét ngàn.
Mỗi vẻ một hương đều nhất diễm
Muôn hồng ngàn tía thảy lâu tàn.
Xem qua ngắm lại toàn vương giả
Hồ Điệp về theo bướm cả đàn.
Trần Như Tùng
HỢP HỌA :
TẮT LỬA LÒNG*
(Họa bốn vận)
Lửa lòng vụt tắt giữa đêm hàn
Chẳng phải tham giàu phụ rẫy Lan
Xót Điệp ngậm ngùi thân phận đắng
Thương nàng xơ xác kiếp hoa tàn
Trời cao lại nỡ gây tan tác
Kẻ ác sao đành buộc trái ngang
Cắt đứt dây chuông lời vĩnh biệt
Tình xưa còn vọng đến muôn ngàn...**
Thy Lệ Trang
*Tên cuốn tiểu thuyết về chuyện tình LAN&ĐIỆP của nhà văn NGUYỄN CÔNG HOAN
** Muôn ngàn năm sau người đời vẫn nhớ
CŨNG HỌA :
GIỮA BÃO TAN
Trăng khuya mờ ảo giữa cầu Hàn
Ánh nguyệt rọi soi thấy rõ Lan
Gió thoảng hơi sương đông lạnh giá
Cây rung lá đổ lũ mưa ngàn
Băng rừng vượt suối trong nguy hiển
Lặn lội tìm Lan giữa bão tàn
Chẳng thấy người xưa lòng chán ngán
Tâm hồn xao xuyến dạ ngơ ngàng
Hồ Hắc Hải
ĐỒNG HỌA :
THƯƠNG LAN
Tuyết bủa khắp nơi khí chuyển hàn
Bách tùng xơ xác huống chi lan
Còn đâu hương ngát vui lòng núi
Kìa đó sắc phai xót dạ ngàn
Gió lọt song thưa cơn mộng rã
Ai xua mây bạc mảnh trăng tàn
Trên cao đâu đó còn ngơ ngác
Mấy tiếng buồn thênh lũ cói ngàng.*
Phan Tự Trí
Tuyết bủa khắp nơi khí chuyển hàn
Bách tùng xơ xác huống chi lan
Còn đâu hương ngát vui lòng núi
Kìa đó sắc phai xót dạ ngàn
Gió lọt song thưa cơn mộng rã
Ai xua mây bạc mảnh trăng tàn
Trên cao đâu đó còn ngơ ngác
Mấy tiếng buồn thênh lũ cói ngàng.*
Phan Tự Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét