Thơ Luật Mưa Lòng
MƯA LÒNG
Mưa chiều giọt rớt thấm bờ vai
Thục nữ hành trang đẫm dấu hài
Sóng gió vô nghì thân lạnh buốt
Nhân tình chẳng nỡ ngọc tàn phai
Trách thay con tạo sao không thấu
Lại để thuyền quyên phải thở dài
Mặc khách cảm hoài say mộng ấp
Vương niềm trắc ẩn động thiên nhai.
Liêu Đình Tự
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét